Ngày còn nhỏ cứ tối ăn cơm xong là cha lại "bắt" 4 chị em ngồi vào bàn học, lúc đó tôi vẫn không hiểu được tại sao cha tôi lại khó tính đến như thế….
50 tuổi, cha tôi vẫn còn chập chờn giấc mơ cắp sách tới trường. Cha kể ngày đó nhà nghèo, đông anh em, ông nội lại công tác xa nhà nên cha phải nghỉ học một năm để ở nhà làm nông ngiệp cùng bà nội. Chưa được một năm thì cha lại có giấy gọi nhập ngũ. Ngày cha lên đường, bà thương cha nên khóc mãi làm cha không dám ngoảnh mặt lại chào bà… Cha bỏ lại giấc mơ được học tiếp để khoác balô lên vai bước đi.
Cha đi, đến khi phục viên trở về trình độ học vấn vẫn là 9/10. Ngày còn nhỏ cứ tối ăn cơm xong là cha lại "bắt" 4 chị em ngồi vào bàn học, lúc đó tôi vẫn không hiểu được tại sao cha tôi lại khó tính đến như thế. Cha bắt chúng tôi ngồi học phải thật thẳng lưng, phải cầm bút đúng cách và phải giữ gìn sách vở thật cẩn thận. Lúc đó tôi nghĩ chắc do cha là bộ đội nên cha mới nguyên tắc như thế – và mấy chị em tôi thấy ghét sự nghiêm khắc đó.
Rồi một tối khi cả nhà vừa ăn cơm xong, cha bảo cha có chuyện muốn tâm sự với các con. Tôi còn nhớ lúc đó tôi vào lớp 9, các em cũng đã "người lớn hơn", cha bảo:
- Các con có biết tại sao cha hay kèm cặp các con học hơn những người cha khác không?
- …..
- Ngày xưa, đáng lẽ ra cha cũng được học hành đến nơi đến chốn, nhưng vì hoàn cảnh nên cha không tiếp tục được. Vậy mà đến giờ thỉnh thoảng cha vẫn còn mơ thấy cha được đi học như ngày xưa. Giấc mơ này cứ ám ảnh cha mãi!
-……
- Cha nói điều này không phải là để tạo áp lực cho chị Mai sắp thi đâu mà là cha kể ra rồi thì các con sẽ hiểu cha hơn.
Nhìn thấy cha nghẹn ngào chia sẻ mà sao tôi thấy mình có tội quá, tôi đã quá vô tình và trách cha nghiêm khắc!
Kể từ lần đó, thằng em út của tôi bỏ hẳn game, đèn nhà tôi luôn tắt muộn nhất xóm. Rồi 4 chị em cũng nối gót nhau vào đại học, tự tìm kiếm công việc và đứng vững bằng chính đôi chân của mình và niềm tin của cha mẹ.
Cha tôi cũng đã ngủ ngon hơn và không còn chập chờn trong những giấc mơ nữa. Cha mẹ cũng đã vui vẻ và bớt lo âu hơn khi nghĩ về các con.
Con cảm ơn cha, nhờ có giấc mơ của cha mà con biết được giá trị của những gì mà chúng con có và chúng con không được phép từ bỏ những cơ hội để được làm người tốt.
Phạm Mai
(theo vnexpress)
Copy & Chia sẻ cho bạn bè qua Yahoo, Skype...